(Ảnh trên mạng)
Ở Quan Lạn, suốt ngày ngồi nhìn sóng vỗ bở, tôi viết bài thơ này
Anh muốn là biển xanh
Để được hôn em-bờ cát
Hôn đêm trăng gió mát,
Khi nắng lửa mưa dầu
Hôn thật khẽ thật lâu
Đã hôn rồi hôn lại
Hôn em đến bạc đầu
Khi phong ba gió bão
Anh ôm em vào lòng
Tình anh như biển Đông
Rộng như triều tràn bến
Hỡi người anh yêu mến
Yêu em đến ngàn đời.
NGỠ THU SANG
Bài thơ này tôi viết theo cảm xúc của những người Hà Nội vào những ngày vừa qua
Nắng phai dần vài chiếc lá vàng rơi
Gió mơn man bồng bềnh mây xám
Một mùi hương đâu đây thoang thoảng
Ngẩn ngơ lòng cứ tưởng vào thu
Nắng lại bừng lên vàng óng như tơ
Như trải lụa khắp đường đi lối ngõ
Mùa hạ chưa đi vẫn còn đâu đó
Lá còn xanh biêng biếc trên cành
Vẫn đang hè mà cứ ngỡ thu sang
Man mác lòng nỗi niềm nhung nhớ
Hè vẫn chưa đi vẫn còn hơi thở
Thấp thoáng mơ hồ bóng dáng trời thu.