Ta ngồi đây nghe tiếng thời gian
Thánh thót len vào nỗi nhớ
Cuộc hành trình bao nhiêu gian khổ
Gậm nhấm cuộc đời,đau đáu suy tư
Những nỗi đau đến thật bất ngờ
Ta cứ phải gồng mình chịu đựng
Cố ngẩng đầu kiêu hãnh
Nhìn thế nhân lặng lẽ mỉm cười
Bao gian truân ta vẫn đứng thẳng người
Không bao giờ còng lưng quỵ lụy
Vượt bão tố bằng quyết tâm ý chí
Vững vàng trong bão tố phong ba
Những kỷ niệm xưa theo quá khứ đi xa
Nhưng đôi lúc vẫn trở về tâm tưởng
Ôi ! đoạn đời khổ đau vô hạn
Cứ bàng hoàng ngơ ngác tưởng trong mê
Đến bao giờ hết mưa gió não nề ?
Đến bao giờ hết thác ghềnh bão tố ?
Mong tất cả sẽ trở thành quá khứ
Để thấy bầu trời rạng rỡ nắng vàng.