Trang

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

ĐÀ NẴNG

Chúng tôi tới Thành phố vào buổi trưa,trời trong sáng ,gió hơi lớn nhưng nắng vàng làm người ta tưởng như mùa thu đã trở lại.Mọi người đều ngắm nhìn những đường phố rộng rãi, sạch sẽ.Xe dừng lại bên bờ sông Hàn,trước mắt chúng tôi là mấy cây cầu lớn bắc qua dòng sông êm đềm,Con đường ven sông lát gạch,rất rông,sạch,bên đường là những bồn hoa tươi thắm.Tôi liên tưởng tới Hà Nội,nơi có nhiều sông nhưng bao nhiêu năm nay chẳng làm được con đường to đẹp nào để mọi người ra đó nghỉ ngơi thư giãn khi mệt mỏi hoặc sau cả ngày làm việc căng thẳng.Đúng là Đà Nẵng đã thay da đổi thịt,nhiều nhà cửa khang trang,đường phố sạch đẹp,rộng rãi.Tôi nhớ cách đây 4,5 năm tôi tới ĐN ,thành phố không để lại cho tôi ấn tượng gì ngoài cái nóng và bụi,bây giờ những khu tậpthể những năm60,70  không còn,nhiều khu nhà cao tầng mới mọc lên,tôi không nhận ra nhà của bạn chúng tôi vì nó đã trở thành khu nhà liền kề rất đẹp,đường rải nhựa,rộng rãi sạch sẽ.Chúng rời ĐN ,doc theo bờ biển cũng lại thấy một con đường lat xi măng rông rãi rất đẹp,ĐN thật đẹp,thanh bình,có lẽ ông Nguyễn Bá Thanh đã bỏ ra nhiều tâm sức cho thành phố này,nghe nói dân ở đây coi ông như thánh sống.Mong sao kỳ vọng của mọi người sẽ không uổng phí khi ông NBT ở vị trí trưởng ban Nôi Chinh TƯ,dù biết rằng có nhiều trở lực ngăn cản ông.

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

"Những kỷ niệm ấy trong tôi không bao giờ phai mờ"

Năm 1953 Mai Đắc Tâm, Phạm Phu, Lương Thúy Bình và tôi cùng học lớp 4 trường cấp I Tứ Dân Nông Cống Thanh Hóa. Năm lớp 5 tôi học ở trường Lam Sơn mấy tháng thì nhận được giấy gọi đi học Trung Quốc. Mai Tâm, Thanh Mai, Phạm Phu, Uông và tôi cùng đi trong đoàn 8, chúng tôi xuất phát từ Nho Quan-Ninh Bình.
Thời gian ấy máy bay của Pháp thường hoạt động ban ngày, các đoàn đều đi ban đêm. Chúng tôi rất mệt và buồn ngủ nên giữa đường phải nghỉ để uống sữa. Có một chú dẫn đường thường kể chuyện cho chúng tôi nghe. Tôi còn nhớ vào một đêm trăng sáng, chú đã dậy chúng tôi một bài hát về trung thu:
“Trăng lên cao,
Đêm nay trăng tròn tròn,
Khắp đất nước có trăng và muôn sao.
Trăng hỡi trăng,
Trăng biết bác Hồ miền nào?
Trăng nhắn dùm
Các cháu nhớ Bác nhiều ghê!”
Chúng tôi hát theo quên cả mệt và chặng đường dường như ngắn hơn mọi ngày. Cứ thế “suốt ngày dài lại đêm thâu” nghỉ rồi đi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Mục Nam Quan.

Từ Bằng Tường tôi nhìn mọi thứ đều thấy thật lạ lùng mới mẻ. Tôi đứng lặng ngắm mạng lưới điện chằng chịt rồi những bóng đèn treo ngược phát sáng, những đoàn tầu ra vào ga và những chiếc ô tô chạy trên đường…
Chúng tôi dừng chân tại Cửu Giang Trước khi lên Lư Sơn (Giang Tây). Lư Sơn ở trên núi cao, cảnh sắc nơi đây thật là đẹp! Lần đầu tiên tôi được ở nhà cao tầng, vào phòng ngủ thấy giường nào cũng có chăn gối bọc vải hoa và đệm trải ga rất đẹp, Tôi ngỡ ngàng, sung sướng như trong mơ!
Thế rồi mùa đông tới, tuyết rơi như những bông hoa nhỏ trải khắp mặt đất, bám vào các ô cửa kính như một tấm rèm bằng ren hoa trắng muốt. Chúng tôi đã rủ nhau nếm thử xem mùi vị của tuyết như thế nào. Trong những ngày đông giá lạnh, hoa thược dược vẫn khoe sắc thắm tươi trước cửa nhà nữ.

Ở Lư Sơn một thời gian, chúng tôi về Quế Lâm. Dạo ấy nhà trường không cho thân lẻ với nhau nhưng Lệ Thủy, Tuyết Minh và tôi rất quý nhau. Một buổi tối chúng tôi ra giữa sân vận động bốc đất ăn thề và đặt tên Lệ Thủy là Hương, Tuyết Minh là Hoa, Tôi là Hồng, từ đó chúng tôi bí mật hẹn gặp nhau dưới gốc cây Trắc Bách Diệp hoặc Trúc Đào gần cổng trường. Thật là những buổi tối thú vị !
Sau này tôi với Nữ Hiếu nhận nhau là chị em, gọi nhau là Phân tử và Nguyên Tử. Khi học lớp 5C tôi ngồi cạnh Thanh Bình, bạn ấy thích mùi cao su nên cái tẩy nào cũng bẻ nát ra. Ở phòng ngủ tôi nằm cạnh Thanh Mai cùng tầng trên, buổi trưa không ngủ được, chúng tôi bắc ống tay áo sang nhau, ghé mồm vào đấy nói chuyện mà mọi người chẳng biết gì cả. Có buổi hai chúng tôi còn giả vờ đi vệ sinh, chuồn ra ngoài ngắm những ngọn núi cao quanh trường và tán chuyện vãn.
Tôi với Bái rồi với Thanh Mai hay mượn nhạc để sáng tác lời cho những bài hát chúng tôi thích. Hôm cả lớp uống thuốc tẩy giun phải nhịn ăn, tôi cùng Thanh Mai cũng đặt lời mới vào bài hát rồi ngồi hát mãi với nhau để quên đói…
Nghĩ lại thật buồn cười, nhưng là những kỷ niệm tôi không thể nào quên vì nó gắn bó với thời thiếu niên vô tư sung sướng nhất trong đời!
Tháng 8/2007
Minh Gương (copy bài "Tuổi thơ tôi" trong blog LSQL)

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

MÙA ĐÔNG ĐI BIỂN

Mưa dăng suốt cả dặm trường
Gió heo may cứ vấn vương đi cùng
Biển khơi sóng gió lạnh lùng
Chỉ mong nắng ấm để cùng đi bơi
Sa huỳnh,Ninh chữ đây rồi
Resort bên biển đẹp tươi tuyệt vời
Cây cối đủ loại xanh tươi
Buồng,phòng rộng rãi nghỉ ngơi yên bình
Nắng vàng từ lúc bình minh
Mọi người cùng biển hòa mình trong nhau
Đêm nghe tiếng sóng dạt dào
Ngoài hiên khóm trúc lao xao rì rầm.